Quy tắc 1:1 và “vòng kim cô” tài chính của Barca
Quy tắc 1:1 được La Liga áp dụng như một cơ chế kiểm soát tài chính nghiêm ngặt đối với các đội bóng chi tiêu vượt khả năng. Theo đó, Barca - nếu muốn chi một đồng cho quỹ lương hoặc chiêu mộ cầu thủ - phải giải phóng đúng một đồng tương ứng từ các khoản thu nhập hoặc tiết giảm lương.
Đây là bước lùi so với thời điểm họ từng được nới rộng bằng quy tắc 1/3 (chỉ cần tiết kiệm 3 euro để được chi 1 euro). Trong 3 tháng gần nhất, Barca đã kịp thời đưa quỹ lương vào vùng an toàn để duy trì quy tắc 1:1, nhưng niềm vui ấy ngắn chẳng tày gang.
Với việc gia hạn và cải thiện hợp đồng cho Lamine Yamal - tài năng trẻ được xem là biểu tượng tương lai của CLB - Barca đương nhiên phải tăng lương, kèm theo các khoản thưởng và phí duy trì.
Cùng lúc đó, hợp đồng của Hansi Flick cũng làm tăng chi phí nhân sự đáng kể cho ban huấn luyện. Việc giữ chân Raphinha, người từng được đồn đoán sẽ bị bán để cân đối tài chính, lại là một yếu tố khiến quỹ lương thêm chật chội.
Giấc mơ mua sắm và sự thực nghiệt ngã
Tưởng như mùa hè 2025 sẽ là lúc Barca bắt đầu tăng tốc trên TTCN, đặc biệt sau khi “chuyển nhà” về lại Camp Nou và tạo thêm dòng tiền từ bán vé, thương mại. Tuy nhiên, thực tế lại khác xa.
Việc tái vướng vào quy tắc 1:1 khiến họ gần như không thể đăng ký các tân binh hoặc ký hợp đồng mới nếu không thanh lý một vài cái tên quan trọng. Đó là lý do khiến thương vụ đưa về Joshua Kimmich, Nico Williams hay thậm chí là Bernardo Silva - dù có khả năng thành công về mặt đàm phán cá nhân - lại trở nên hết sức phức tạp.
Đặc biệt, theo nguồn tin từ AS, Barca không chỉ gặp khó khăn trong việc mua người, mà cả việc đăng ký hợp đồng đã ký với một số cầu thủ từ trước cũng đang bị “treo”. Những cầu thủ trẻ hoặc những bản hợp đồng từ học viện cũng cần phải chờ đợi, bởi quỹ lương đang ở mức bão hòa.
Giữ người hay bán người: Bài toán nan giải
Việc giữ lại Raphinha thay vì bán sang Saudi Arabia hay Premier League từng được xem là “chiến thắng” của ban lãnh đạo trong việc duy trì chất lượng đội hình. Tuy nhiên, trong bối cảnh tài chính eo hẹp, đây lại có thể là một lựa chọn sai lầm.
Những cầu thủ như Raphinha, Frenkie de Jong, hoặc Andreas Christensen đang nằm trong “vùng xám”: giữ họ sẽ ảnh hưởng tới khả năng chiêu mộ, nhưng bán họ sẽ làm suy yếu chiều sâu đội hình và ảnh hưởng đến kế hoạch chuyên môn của Hansi Flick.
Trong khi đó, một số cầu thủ trẻ cũng đang đối mặt nguy cơ bị cho mượn để giảm gánh nặng đăng ký, dù họ cần thời gian thi đấu ổn định tại chính đội một. Chính sự giằng co giữa mục tiêu ngắn hạn (giảm quỹ lương) và định hướng dài hạn (xây dựng lực lượng ổn định) đang khiến Flick gặp khó ngay từ đầu nhiệm kỳ.
Tương lai nào cho Barca?
Ban lãnh đạo CLB đang hy vọng vào các khoản thu từ thương mại khi Camp Nou hoàn thành giai đoạn đầu cải tạo, đồng thời đàm phán để kéo thêm các nhà tài trợ lớn nhằm tăng doanh thu. Nhưng đó là tương lai xa. Trước mắt, Barca vẫn phải sống trong giới hạn khắt khe của quy tắc 1:1.
Điều trớ trêu là, càng giữ chân các nhân tố quan trọng như Yamal, càng đầu tư vào ban huấn luyện chất lượng như Flick, thì họ lại càng bị bó tay về mặt tài chính. Và trong khi các đối thủ liên tục tăng cường lực lượng, Barca lại đang chật vật giải bài toán lương thưởng và giới hạn tài chính.
Một lần nữa, nỗi ám ảnh từ thời kỳ “đòn bẩy kinh tế” vẫn chưa buông tha đội bóng xứ Catalunya. Việc tuân thủ quy tắc 1:1, thay vì là một bước ngoặt tích cực, giờ lại đang trở thành nỗi lo thường trực. Và trong khi các cule chờ đợi một mùa hè bùng nổ, Barca có thể sẽ phải bắt đầu với những cuộc chia tay đẫm nước mắt - để được phép mơ mà vẫn sống sót.